Thứ Tư, 16 tháng 11, 2011

Tặng Thầy Cô Nhữnh Vầng Thơ Nhân Dịp 20-11

Nhớ Về Mái Trường Và Thầy Cô 


Con về trường xưa nhớ dáng thầy 
Nhớ bài học thầy giảng hôm xưa 
Nhớ tóc thầy lẫn với mầu mây 
Nhìn bục giảng ngỡ thầy còn đó 
Kỷ niệm nào man mác đâu đây 
Khi còn trẻ dại con nào biết 
Thầy đã dìu dắt con lên người 
Cảm ơn thầy - người con yêu quý 
Cảm ơn thầy - thầy giáo con yêu 
Thầy đem dến tình thương bao la 
Không ngại ngần trao cho con tất cả 
Lòng thầy mênh mông như biển cả 
Ôm chặt con thuyền giữa biển khơi 
Con lớn lên từ biển lòng thầy 
Con yêu thầy hơn yêu tất cả 
Con nhớ thầy, thầy có biết không?  

Lời Ru Của Thầy
Mỗi nghề có một lời ru
Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này
Lời ru của gió màu mây
Con sông của mẹ đường cày của cha
Bắt đầu cái tuổi lên ba
Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em
Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm
Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!
Thầy không ru đủ nghìn câu
Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời
Tuổi thơ em có một thời
Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm

Như ru ánh lửa trong hồn
Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây
Thầy ru hết cả mê say
Mong cho trọn ước mơ đầy của em.

Mẹ ru em ngủ tròn đêm
Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày
Trong em hạt chữ xếp dày
Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm

Từ trong vòm mát ngôi trường
Xin lời ru được dẫn đường em đi
(Con đường thầy ngỡ đôi khi
Tuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!)

Hẳn là thầy cũng già thôi
Hóa thân vào mỗi cuộc đời các em
Thì dù phấn trắng bảng đen
Hành trang ấy đủ thầy đem theo mình.


 Logged"MỘT VỚI MỘT...""Một với một là hai ..."Cái thuở nào cô dạy em đếm trên từng ngón nhỏĐể giờ đây thời gian như cơn gióNhẹ nhàng qua ... Tất cả xa rồiTuổi thơ êm đềm trong tiếng à ơiCánh võng chao theo tóc bà bạc trắngĐôi mắt mẹ ánh niềm vui thầm lặngCon đi học về còn chút nắng trên vaiCả những kỷ niệm buồn cũng không thể nào phaiEm đếm "một, hai" cất vào ký ứcKhông tìm thấy cô qua từng dòng mựcNhắm mắt đếm thầm cô về lại ... trên tay ...(st)Vết chân trònVẫn đi về trên con đường mòn cát trắng quê tôiAnh thương binh vẫn đến trường làngVẫn ôm đàn dạy các em thơ..Bài hát quê hương"Hôm nọ đọc lại "Người thầy đầu tiên" của Aitmatov, sao nao lòng thế....Chợt nhớ ...Góp vui cùng các bác ...Bàn chân thầy giáoTrần Đăng KhoaThầy ngồi ghế giảng bàiXếp cạnh bàn đôi nạng gỗMột bàn chân đâu rồiChúng em ko rõSáng nào bom Mỹ dộiPhượng đổ ngổn ngang, mái trường tốc ngóiMặt bảng đen lỗ chỗ vết bom biThầy cầm súng ra điBài tập đọc dạy chúng em dang dởHoa phượngHoa phượng cháy một góc trời như lửaNăm nay thầy trở vềNụ cười vẫn nguyên vẹn như xưaNhưng một bàn chân ko còn nữaÔi bàn chânin lên cổng trường những chiều giá buốtIn lên cổng trường những đêm mưa dầmDấu nạng hai bên như hai hàng lỗ đáoChúng em nhận ra bàn chân thầy giáoNhư nhận ra cái chưa hoàn hảoCủa cả cuộc đời mìnhBàn chân thầy gửi lại Khe SanhHay Tây Ninh, Đồng Tháp ?Bàn chân đạp xuống đầu lũ giặcCho lẽ sống làm ngườiEm lắng nghe thầy giảng từng lờiRung động bao điều suy nghĩNghe thầm vọng bàn chân đi đánh MỹNghe âm vang tiếng gọi của chiến trườngEm đi suốt chiều dài yêu thươngChiều sâu đất nướcTheo những dấu chân người thầy năm trướcVà bàn chân thầy, bàn chân đã mấtVẫn dẫn chúng em đi trọn vẹn cuộc đời.......Gửi Cô...Nếu ngày mai e sẽ chẳng làm thơVà sẽ viết những câu văn rất vộiDù e biết lúc ấy mình có lỗiVs những gì đã có của hôm nayNhững ngày cuối cùng của tuổi thơ ngâyLũ học trò vẫn hồn nhiên tinh nghịckĐẦy niềm tin và ước mơ thể hiệnLuôn nhớ tới lời cô: "tin ở tương lai"Như cây non khao khát ánh mặt trờiMà dễ gãy trước những cơn gió sớmChúng em mãi ngây ngô,biết bao giừo đủCô trăn trở từng đứa mai sau...Nhưng từ ngày hôm nay khi cuộc sống mới bắt đầuVới chân trời hồng ước mơ vẫy gọiChúng e là diều xanh luôn khát khao trời rộngcô neo đậu cánh diều vào dây chắc tin yêuMãi mãi trong tim e ấp ủ bao điều...Có thể ngày mai e sẽ chẳg làm thơVà sẽ viết những câu văn rất vộiNhưg e sẽ ko bao h,ko bao h quên nổiNhững thág ngày tươi đẹp của hôm nay...Nghĩ Về Thầy Con đứng nhìn dòng sông trôi êm Nắng rớt xuống hoàng hôn trên mặt nước Xa xa, bóng một con đò giữa dòng nước ngược Thấp thoáng chao nghiêng... Khiến con chạnh nhớ về Người Và câu chuyện năm xưa... Chuyện một con đò dầm dãi nắng mưa Lặng lẽ chở từng dòng người xuôi ngược Khách sang sông tiếp hành trình phía trước Có ai nhớ chăng hình ảnh con đò? Câu chuyện năm xưa nhưng mãi đến bây giờ Con muốn hiểu, thầy ơi - người đưa đò vĩ đại Con đến với cuộc đời từ sự hy sinh thầm lặng ấy Trên chuyến đò của thầy chở nặng yêu thương.  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Các Bạn Nhận Sét Thảo mái vào nhé !