Thứ Tư, 16 tháng 11, 2011

Thư gửi thầy giáo cũ


Thư gửi thầy giáo cũ
Những ký ức cảm động, những tình cảm trìu mến yêu thương... đã được một bạn đọc - TS Kiều Thị Thu Hương dành tặng cho người thầy đã dạy dỗ mình hơn 40 năm trước. Thời gian có thể trôi nhưng những tình cảm thầy trò mãi thắm xanh.
Một mẫu ecard của Kiến Vàng
TTO - Kính thưa thầy, con là cô bé học trò được thầy dạy dỗ 40 năm trước ở vùng Bắc Ninh quê hương thầy, nơi con về sơ tán những năm 1960, khi Mỹ mang bom đánh phá miền Bắc Việt Nam.
Trong đời mình, con được học với biết bao nhiêu thầy cô, nhưng những kỉ niệm về thầy mãi là những dấu ấn không bao giờ mờ phai. Còn nhớ nét chữ đầu đời con viết sao vụng về đến thế! Viên phấn con cầm chẳng hiểu sao cứ chuội khỏi tay.
Thầy nắm tay con, vừa giúp con uốn từng nét, vừa ân cần giảng giải. Từ viết phấn, chuyển sang viết chì, rồi đến viết mực, con tiến bộ dần nhờ thầy uốn nắn và chỉ bảo. Ngày đó, chúng con đâu có nhiều thời gian học như thế hệ con cái chúng con bây giờ.
Con có hai em gái nhỏ, bố thì đi công tác xa, còn mẹ thì bận túi bụi với công việc ở cơ quan. Chưa đầy sáu tuổi, con học nấu cơm, xào rau, rửa bát, giặt quần áo và trông em. Để có cái đun, con cùng các bạn đi cắt gốc rạ ngoài ruộng về phơi, quét lá tre và nhặt mo nang. Con cũng theo những anh chị lớn đi mót lạc, mót khoai trên những thửa ruộng xã viên hợp tác đã thu hoạch xong để thêm vào khẩu phần gạo được cấp.
Thời gian trên lớp là lúc duy nhất con có thể học đọc, học viết và con đã rất may mắn được thầy dạy dỗ tận tình và chu đáo bằng trách nhiệm của một nhà giáo và tình thương của một người cha. Lớp học ngày đó thật đơn sơ, nhưng với con, nó rất ấm cúng và thân thương vì ở đó con cùng các bạn được thầy ân cần dạy dỗ.
Từ những bài học đánh vần, tập tô, tập đọc, tập viết của lớp vỡ lòng, đến những bài về cách xem giờ và phép đo lường bằng mét, centimét của lớp 3. Dù địa điểm học là một mái đình cũ, một phòng tạm mái lợp lá, tường trát bùn trộn rơm bên bờ ao làng mình, hay một phòng xây gạch tróc vữa, trơ lõi đỏ trống huếch ở làng bên và mỗi khi trời trở lạnh gió lùa vào từng đợt thấu xương, con đều khao khát đến để được học với thầy.
Sáng học sớm và chiều học muộn để tránh máy bay Mỹ. Con còn nhớ như in những sớm mùa đông rét buốt, đi qua gốc đa cổ thụ bên chùa, con run lên cầm cập, còn hai hàm răng thì va vào nhau không thể dừng được vì sợ và rét. Nhưng con đã cố để không phải bỏ buổi học nào của thầy.
Con cũng không quên những chiều hè muộn, giông tố nổi lên, sấm nổ đùng đùng, thầy biết con sợ, nên nán lại sau giờ tan lớp, chờ ngớt mưa đưa con về và cõng con qua chỗ lầy lội. Tấm lòng yêu thương học trò của thầy thật dung dị và bao la.
Những đứa trẻ Hà Nội chúng con không chỉ được dân làng cưu mang, đùm bọc mà còn nhận được tình thương yêu và sự chăm sóc của các thầy cô giáo như thầy. Khi con xa thầy, hồi cư về Hà Nội, con đã nhớ thầy, nhớ bạn, nhớ các tiết học của thầy biết bao. Trong những phút da diết nhớ thương mái trường tuổi thơ và thầy, con đã vài lần viết thư gửi thăm thầy, nhưng không được hồi âm.
Con nghĩ thầy đã quên con. Nhưng giờ đây con mới biết rằng những lá thư của cô bé 9 tuổi ngày ấy, vì những khó khăn thời chiến, đã không thể đến được tay thầy. Trong khi đó, vốn tri thức của nhân loại mà thầy là người đầu tiên gợi mở đã giúp con tự tin bước tiếp trên đường học, đường đời sau này.
Bài học về tình yêu thương mà thầy dạy con bằng chính hành động của mình trở thành báu vật tinh thần mà con có được trong cuộc đời, giúp con thành người và làm người. Con vô cùng biết ơn thầy vì đã dạy dỗ và cho con nhiều tình yêu thương đến thế.
Những gì con đạt được trong cuộc đời đều nhờ công dạy dỗ và giáo dục của các thầy cô, và thầy, người thầy đầu tiên của con, là người không thể thay thế.
Nhân ngày Nhà Giáo Việt Nam 20-11, con xin bầy tỏ lòng biết ơn sâu sắc với công ơn dưỡng dục của thầy. Con kính chúc thầy sức khỏe và hạnh phúc!
Kính thư, Học trò

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Các Bạn Nhận Sét Thảo mái vào nhé !